Đăng nhập

 

      

Xin chào bạn ghé thăm!

          Không mấy khi bạn đến mà tôi thì chẳng có gì xứng đáng để đáp lại sự quý hóa ấy ngoài đôi lời tâm sự cả…

          Mình là một diễn viên (đã nghỉ hưu) nên có rất nhiều thời gian ngồi tâm sự với bạn nếu như bạn cũng có một điều kiện tương tự. Chắc là khi chu du trên mạng, phát hiện có một gian lều nhỏ lạ, mộc mạc đơn sơ nên nhã ý ghé qua ? Mình rất cảm ơn, và vô cùng hân hạnh được đón bạn..!

                    Mình là ai ?

          Cái thuở xa thật xa, những năm Đinh Dậu (1957). Xã Phước Quang, Tuy Phước, Bình Định. Là nơi mình được sinh ra và lớn lên ở đó. một cái nơi mà không có gì là dễ sống cả. Hơn thế nữa bấy giờ đất nước đang cao điểm của cuộc chiến tranh ác liệt, ấy vậy mà cái quê hương nghèo nàn tội nghiệp kia cũng đủ sức cưu mang, nuôi dưỡng cậu bé đến những 18 năm một cách an toàn, cho đến lúc trưởng thành để chọn cho mình một con đường hướng nghiệp. Thế rồi cũng chẳng hiểu từ đâu mình lại có cái sở thích lạ thường với thứ văn học cổ (Hán tự), một loại văn học mà gần như đã thất truyền, cho nên đến được với nó cậu bé đã mất rất nhiều thời gian dọ dẫm, kiếm tìm..!

Những tưởng “ Nắng hạn–Mưa rào” là đây…! Nào ngờ cũng chỉ là sự thất vọng đến với cậu khi ông cụ đồ cao niên nhoẽn miệng cười và nói: “ Con người nói chung hiện đang xu hướng tân thời, cháu cũng không ngoài phần tử ấy..Hà cớ chi cháu lại có ý tưởng : ngược thời gian, trở về quá khứ vậy” ?

          Cậu bé lúng túng trả lời: “Cháu cũng không biết nữa..! cháu chỉ biết rằng đó là sở thích”. – Câu chuyện thì thật là dài…mà kết chuyện thì võn vẹn cũng chỉ có ba từ “ Ông không thể…!” Nghe đến đây chắc bạn đoán : Cậu bé đã ra về trong buồn bã với nỗi thất vọng nặng nề ! có đúng không? – không phải !..Cậu ấy rất mừng..! Bỡi vì cậu ấy đã về cùng một điều hứa với một lời khuyên.

                   Điều hứa

          “…Tất cả những gì ông có và còn lại sẽ là của cháu sau khi ông đi rồi…”

                   Lời khuyên

          “…Nghề Hát Bộ là cố hương cuả những gì cháu cần có. Ở đó nó sẽ thay ông giúp cháu hoàn thành tâm nguyện…” Và từ đó cậu bé được gần gũi bên người trong khoản hai năm, nhưng thực ra thời gian thụ hưởng giáo truyền cũng chỉ trong vòng chưa tới một năm, còn lại là khoản cụ “Từ Đồ” sống người thực vật…Ra đi….!

          Thế là cậu bé thể hiện lời khuyên của người, một mình chèo chống giữa bao la…thấm thoát ba mươi năm có lẻ. Giờ cậu ấy đã nghỉ hưu với tấm bằng Nghệ sỹ Ưu Tú – 05 huy chương, một Bạc, bốn Vàng, một ít sản vật Nghệ thuật vừa của mình, vừa của người cẩn thận lưu giữ ở phía sau. Nếu bạn vui lòng hoặc bây giờ, hoặc khi có dịp, xin mời bạn ghé thăm qua và cho mình xin đôi lời vàng ngọc…

          Xin đa tạ tấm chơn tình.

                                                                  

                                                           Trần Văn Vỹ

                                       

 

 

 

                                           Design by Tran Minh Hoa - Tel : 0983 44 00 18 - Email : tranhoaqn@yahoo.com.vn - ­­­­­­­website : www.­­­tranminhhoa.mov.mn

Tự tạo website với Webmienphi.vn